Thế rồi, sau cuộc nói chuyện với Mama, mình hiểu hơn về gia đình của Tiểu Thiên và Lão Gia. Vì sao ổng hành động như vậy và nhiều thứ khác.
Mình và Mama nói chuyện đến 2h sáng, xong đi về thì đã gặp Lão Gia đứng đợi ngay trước cửa. Ông thâm trầm im lặng không nói gì, chỉ nhìn mình, đôi mắt đó ko phải là... cái nhìn xua đuổi, mà chờ đợi cái gì đó từ mình.
Mình ko nói, lấy giấy bút ra ghi cho ông. Nội dung nguyên văn lá thư ko dài, chỉ như thế này:
"Lời đầu tiên con xin lỗi chú, con biết chú thương Tiểu Thiên mà mới hành động như vậy. Con không dám nói bất kỳ điều gì trong tương lai, như lời chú đã dạy con, con chỉ có thể làm hết sức mình ngay thời điểm hiện tại này để biết rằng Tiểu Thiên vẫn ổn, vẫn vui cười. Con biết chú thấy hiểu cuộc đời, con biết rằng chú biết con không phải là một thằng đàn hoàn như cái vẻ bề ngoài này. Nhưng con lấy tính mạng mình để đảm bảo với chú rằng con sẽ làm tất cả mọi thứ tuyệt đối không để Tiểu Thiên phải buồn.
Nhưng cuộc đời không thể nói trước, sẽ có lúc con Vô Tình mà tổn thương Tiểu Thiên, xin chú hãy hiểu, nếu có lúc đó thật sự chỉ là điều vô tình, điều đó con không hề muốn xảy ra.
Và con xin nói với chú rằng
Con Yêu Tiểu Thiên, bằng tất cả sự chân thành con có. Và con tôn trọng em ấy, bằng tất cả sự kính phục của con.
Con chỉ hy vọng chú hãy tin tưởng con, nếu có bất kỳ vấn đề gì xảy ra với Tiểu Thiên, con xin chịu trách nhiệm.
Con hy vọng chú sẽ sau khi đọc xong lá thư này, nếu chú cho phép con tiếp tục được làm bạn cùng Tiểu Thiên, xin chú hãy cho con một dấu hiệu.
Con chân thành cám ơn chú"
Viết lá thư xong, mình im lặng rồi cuối người trước Lão Gia, sau đó đi về.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét