” Ơ anh….”
Nhìn cặp mắt tròn xoe ngạc nhiên của nàng khi thấy mình mà xốn xang hết cả lòng.
” Anh tìm em nãy tới giờ, người làng bảo muốn tìm em cứ….đến quán là gặp, hehe”
Nàng chu môi lườm:
” Điêu, anh điêu nha! Anh ăn hột ni không? ( chìa bàn tay cho mình), mà anh xuống lâu chưa?”
Nhón tay lấy một nhúm hạt hướng dương trong bàn tay xinh xắn của nàng ( lúc đó chỉ muốn nắm luôn tay nàng), trả lời:
” Mới đến thôi, anh phải lội sông đó, rét run!”
” Trời…có phải khung đó? Đò bựa ni ko chèo à anh? hihi…rứa mà khung ướt quần áo hè? ( có chỗ đang ướt đấy, cô ko biết đâu) Rứa thì về nhà ngồi bếp cho ấm anh ạ!”
Nàng rút tiền ra trả, mình thấy có mấy gói mỳ Hảo Hảo, ít cá khô, bịch sữa tươi và chai dầu gội, hết 165 ngàn. Định lôi ví trả hộ nàng nhưng nghĩ thế nào lại thôi. Không phải tiếc tiền, mà sợ nàng nghĩ mình lấy lòng nàng thì dở ẹc.
Hai đứa quay về, đi một đoạn nàng đưa một bên tai nghe headphone bảo mình:
” Anh nghe cấy bài ni nì, hay lắm!”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét